Bài này tôi đăng tại tinhte.vn https://tinhte.vn/thread/how-to-dich-tai-lieu-pdf-ngoai-quoc-cach-tinh-te.3142170/
Post ngược qua đây để lưu trữ.
Bài này mình viết và đăng lên tinhte.vn, copy về blog để lưu trữ
Chào anh em,
Hôm nay lại rảnh, lại là một cuối tuần tẻ nhạt ở nhà (Singapore đang partial-lockdown) nên tầm 2 tháng rồi mình chưa thể đi câu cá hay leo núi giải stress được được nên kiếm thứ này nghiên cứu chơi. Bên dưới đây là một bài viết mang thuần tính giải trí, nên anh em có thể đọc cũng được nhưng đừng yêu cầu nó quá cao nha. Lưu ý là nó sẽ hơi dài.. Vì mình chỉ viết bài này trong vài tiếng thôi, và cũng khá lâu rồi mình không có lập trình liên quan đến bluetooth hoặc trên các thiết bị di động nên có thể nhiều kiến thức sẽ không còn đúng khi mình diễn đạt. Anh em chém nhẹ tay nha. Đây không phải là một spec kỹ thuật, chỉ là một diễn giải những gì mình biết và hiểu thôi.
Quay lại vấn đề chính, nội dung hôm nay mình muốn đề cập cùng anh em chính là về hệ thống cảnh báo COVID-19 (mình thì coi nó là #WuHanVirus #ChineseVirus nhưng WHO cũng tốn công đặt tên mới cho nó rồi thì thôi trong bài viết này mình sẽ chỉ dùng COVID-19).
Hẳn rất nhiều anh em cũng đã đọc tin tức là Apple và Google trong một khoảng khắc hiếm hoi đã bắt tay nhau cùng xây dựng một ứng dụng (app) để có thể cảnh báo về nguy cơ có tiếp xúc với ca nhiễm COVID-19. Có thể nhiều người sẽ tò mò xem nó sẽ hoạt động ra sao (giống như mình) nên cùng nghiên cứu thôi.
Bên dưới đây là một giải thích đơn giản mình lấy từ trang blog của Google và gõ vài câu caption vui vẻ. (https://blog.google/documents/57/Overview_of_COVID-19_Contact_Tracing_Using_BLE.pdf)
Mình đã đọc qua các tài liệu đã được Apple/Google release bản draft vào ngày 22 tháng 4 (chi tiết thêm về thông tin này tại đây: https://www.apple.com/covid19/contacttracing/ ). Bởi API sẽ chỉ được cung cấp sớm nhất vào trong tháng 5, và phần mềm tích hợp sâu vào hệ điều hành có thể mất một thời gian nữa họ mới release, chưa kể các quốc gia còn cần phát triển app để gọi vào các API… nên mình chuyển qua tìm hiểu về cách một ứng dụng tương tự mà mình đang sử dụng trong hơn 1 tháng nay. Đó là TraceTogether do chính phủ Singapore viết (https://www.tracetogether.gov.sg/) . Bên cạnh đó sẽ có đôi dòng chém gió về BlueZone (ứng dụng Make in Vietnam do BKAV phát triển https://bluezone.vn ). Mình tự hào khi giới thiệu các sản phẩm Make in VN cho bạn bè..
Ngày 28/9/1997, An Kim Bằng, học sinh lớp 12 trường Trung học số 1 của Thiên Tân (Trung Quốc) đã đoạt Huy chương Vàng cuộc thi Olympic Toán quốc tế lần thứ 38 tại Argentina. Sau lưng của An Kim Bằng và tấm Huy chương Vàng làm cả Thiên Tân tự hào là một câu chuyện về mẹ.
Người mẹ nông dân của tôi
25 Things To Do Before You Turn 251. Make peace with your parents. Whether you finally recognize that they actually have your best interests in mind or you forgive them for being flawed human beings, you can’t happily enter adulthood with that familial brand of resentment.2. Kiss someone you think is out of your league; kiss models and med students and entrepreneurs with part-time lives in Dubai and don’t worry about if they’re going to call you afterward.3. Minimize your passivity.4. Work a service job to gain some understanding of how tipping works, how to keep your cool around assholes, how a few kind words can change someone’s day.5. Recognize freedom as a 5:30 a.m. trip to the diner with a bunch of strangers you’ve just met.6. Try not to beat yourself up over having obtained a ‘useless’ Bachelor’s Degree. Debt is hell, and things didn’t pan out quite like you expected, but you did get to go to college, and having a degree isn’t the worst thing in the world to have. We will figure this mess out, I think, probably; the point is you’re not worth less just because there hasn’t been an immediate pay off for going to school. Be patient, work with what you have, and remember that a lot of us are in this together.7. If you’re employed in any capacity, open a savings account. You never know when you might be unemployed or in desperate need of getting away for a few days. Even $10 a week is $520 more a year than you would’ve had otherwise.8. Make a habit of going outside, enjoying the light, relearning your friends, forgetting the internet.9. Go on a 4-day, brunch-fueled bender.10. Start a relationship with your crush by telling them that you want them. Directly. Like, look them in the face and say it to them. Say, I want you. I want to be with you.11. Learn to say ‘no’ — to yourself. Don’t keep wearing high heels if you hate them; don’t keep smoking if you’re disgusted by the way you smell the morning after; stop wasting entire days on your couch if you’re going to complain about missing the sun.12. Take time to revisit the places that made you who you are: the apartment you grew up in, your middle school, your hometown. These places may or may not be here forever; you definitely won’t be.13. Find a hobby that makes being alone feel lovely and empowering and like something to look forward to.14. Think you know yourself until you meet someone better than you.15. Forget who you are, what your priorities are, and how a person should be.16. Identify your fears and instead of letting them dictate your every move, find and talk to people who have overcome them. Don’t settle for experiencing .000002% of what the world has to offer because you’re afraid of getting on a plane.17. Make a habit of cleaning up and letting go. Just because it fit at one point doesn’t mean you need to keep it forever — whether ‘it’ is your favorite pair of pants or your ex.18. Stop hating yourself.19. Go out and watch that movie, read that book, listen to that band you already lied about watching, reading, listening to.20. Take advantage of health insurance while you have it.21. Make a habit of telling people how you feel, whether it means writing a gushing fan-girl email to someone whose work you love or telling your boss why you deserve a raise.22. Date someone who says, “I love you” first.23. Leave the country under the premise of “finding yourself.” This will be unsuccessful. Places do not change people. Instead, do a lot of solo drinking, read a lot of books, have sex in dirty hostels, and come home when you start to miss it.24. Suck it up and buy a Macbook Pro.25. Quit that job that’s making you miserable, end the relationship that makes you act like a lunatic, lose the friend whose sole purpose in life is making you feel like you’re perpetually on the verge of vomiting. You’re young, you’re resilient, there are other jobs and relationships and friends if you’re patient and open.
--Tuy không thực tế & có đôi chút khiên cưỡng nhưng thực tế đáng để suy gẫm.
Một người thích chơi các loài cá cảnh. Lần nọ, anh đi nghỉ ở biển và tìm mua được một con cá ngũ sắc tuyệt đẹp.
Anh mang cá về nhà và chăm sóc nó rất công phu. Vốn là một người chuyên nuôi dạy các loài vật nên anh lên một chương trình tập luyện cho con cá của mình.
Tác giả: Lý Khai Phục từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.
“Việc Chúa chọn chúng ta lên thiên đàng hay việc Chúa để cho chúng ta sa xuống hoả ngục là một cuộc bỏ thăm bằng đa số. Có ba nhân vật bỏ thăm:
Chúa, ma quỷ và bạn. Bạn biết rằng Chúa luôn bỏ thăm cho bạn lên thiên đàng. Bạn cũng biết rằng ma quỷ luôn bỏ thăm cho bạn xuống hoả ngục.
Vậy lá thăm của bạn sẽ định đoạt đa số: bỏ thăm thiên đàng, bạn sẽ lên thiên đàng; bỏ thăm hoả ngục, bạn sẽ xuống hoả ngục.”
Một câu chuyện rất hay, đáng để đọc & nghiền ngẫm.
Peter là một cậu bé nhỏ nhắn nhưng hết sức hiếu động. Mọi người ai cũng yêu quý Peter. Nhưng cậu bé lại có một khuyết điểm.- Khuyết điểm gì?- Peter không biết nâng niu những khoảnh khắc hiện tại. Khi ngồi trong lớp thì cậu lại nghĩ đến giờ ra chơi. Đến giờ ra chơi thì cậu lại mơ đến kỳ nghỉ hè. Cứ thế Peter không ngừng mơ mộng chẳng còn thời gian để tận hưởng cuộc sống. Một sáng nọ, Peter tản bộ trong một khu rừng. Đến khi mệt, cậu ngồi nghỉ bên một gốc cây và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu nghe có ai đó đang gọi tên mình. Một bà cụ đã rất già với mái tóc trắng như sương tuyết, và khuôn mặt nhăn nheo. Bà đưa cho Peter một quả bóng nhỏ có một cái lỗ ở chính giữa được nối với bên ngoài thông qua một sợi dây dài bằng vàng.
- "Peter !" - Bà cụ gọi - "Đây là sợi dây của cuộc đời cháu. Nếu cháu kéo nhẹ sợi dây này, thì một ngày của cháu sẽ trôi qua chạm rãi. Còn nếu cháu kéo mạnh, một ngày sẽ trôi qua trong vòng vài phút. Và nếu cháu kéo bằng tất cả sức lực của mình, cuộc đời cháu sẽ trôi qua trong vòng vài ngày thôi."Đôi mắt Peter sáng lên như có hàng nghìn ngọn đuốc rực cháy. "Cháu có thể có nó không thưa bà?" Bà cụ khẽ cười gật đầu, và đặt quả bóng cùng sợi dây thần vào tay Peter.
Ngày hôm sau, Peter ngồi học trong lớp nhưng cảm thấy hết sức buồn chán. Nhớ đến món đồ chơi mới của mình, cậu lấy nó ra và kéo nhẹ sợi dây thần kỳ được cuộn trong quả bóng. Rất nhanh chóng, cậu thấy mình đang ở nhà và ngồi giữa những đồ chơi yêu thích của mình. Quá thích thú, cậu kéo mạnh sợi dây và trở thành một chàng thanh niên cao lớn, khỏe mạnh, tuấn tú. Nhưng Peter vẫn chưa hài lòng. Thay vì tận hưởng giây phút hiện tại, cậu lại tiếp tục nghĩ đến tương lai. Một lần nữa cậu lại tiếp tục kéo sợi dây thần kỳ. Nhiều năm trôi qua chỉ trong nháy mắt và Peter đã trở thành một người đàn ông tuổi trung niên. Lúc này cậu đã lập gia đình và có những đứa con. Mái tóc đen ngày nào đã lốm đốm bạc nhưng Peter vẫn còn chưa học được cách sống trong hiện tại. Và một lần nữa, cậu lại kéo sợi dây thần kỳ và chờ đợi tương lai.
Chẳng mấy chốc, Peter biến thành ông già 90 tuổi với mái tóc bạc trắng. Vợ cậu đã qua đời, còn những đứa con thì đã khôn lớn và có cuộc sống riêng. Với dáng người lom khom, và bước đi khó nhọc, lần đầu tiên trong đời, Peter cảm thấy tiếc nuối vì đã không sống hết mình, không tận hưởng cuộc sống khi mình còn sung sức. Cậu chưa bao giờ đi câu cá cùng các con của mình hay tản bộ cùng vợ trong một đêm trăng sáng.
Với tâm trạng buồn bã, Peter cố bước những bước đi nặng nhọc và rồi cậu đã đi vào khu rừng mà trước kia cậu thường đến. Khi đặt chân lên thảm cỏ ngoài rừng, cậu nhận ra những chồi non ngày trước đã trở thành những cây sồi khổng lồ. Cậu chọn một gốc cây lớn sạch để ngồi dựa, hương cỏ cây thơm ngát cùng với những làn gió nhè nhẹ đã khiến cậu ngủ thiếp đi.
Theo Mạnh Nguyễn
Sách DOANH TRÍ's Blog
- Thế hệ trẻ bây giờ quá yểu điệu, quá ẻo lả, rất “bấy”. Chúng nghiễm nhiên là “cái rốn của vũ trụ”. Khi không được thỏa mãn dục vọng thì dùng ngay “vũ khí tự tử”.
Chuyện kể rằng trên một chuyến đò qua sông. Có một ông tiến sĩ đi tây về huyên thuyên với ông lái đò:
- Ông có biết Liên Xô ở đâu không?
- Dạ, không – bác lái đò đáp.
- Ông có biết vận tốc ánh sáng đo bằng gì không?
- Dạ, không!
- Ông có biết ... có biết… có biết…
- Không….không… không…
- Đò thủng! bác lái đò kêu! “Ông tiến sĩ ơi nhảy xuống bơi thôi”?
- Cứu! Cứu! Cứu!
Câu chuyện bây giờ vẫn không cũ. Tôi gốc là một tiến sĩ toán lý nhưng từ khi đi làm chưa bao giờ tính tích phân, chưa bao giờ tính sin, tính cos… Chắc nhiều bạn đọc cũng chẳng hơn gì tôi.
Học, học và học. “Vũ khí cạnh tranh mạnh nhất là học nhanh hơn đối thủ”. Học nhanh chưa đủ, quan trọng hơn là phải học đúng. Mục đích cuối cùng của sự học là sống sung sướng. Nhiều khi ta quên mất rằng muốn sung sướng thì phải sống đã. Cái đáng sợ nhất của xã hội bây giờ không chỉ là thiếu kiến thức.
12 người đã chết trong vụ đắm tàu trên Vịnh Hạ Long. Những rủi ro như vậy ai mà biết trước. Muốn thành đạt phải sinh tồn.
Tìm kiếm nạn nhân đắm tàu trong vụ đắm tàu trên vịnh Hạ Long làm 12 người chết. Ảnh VNN
Thế hệ trẻ - tương lai của đất nước biết rất nhiều, nếu tranh luận chúng có thể hơn hẳn các bậc cha anh. Về mặt sành điệu và hưởng thụ thì miễn bàn.
Mỗi tội thế hệ trẻ bây giờ quá yểu điệu, quá ẻo lả, rất “bấy”. Thế hệ trẻ bây giờ là thế hệ trẻ “lồng kính”. Chúng là nạn nhân, là công cụ của sự “trả thù”, “giải quyết khâu oai” của bố mẹ được che đậy bằng luận điệu “yêu thương” và chúng nghiễm nhiên là “cái rốn của vũ trụ”. Được ăn chơi được phá phách trong sự bao bọc che chắn là lẽ đương nhiên. Khi không được thỏa mãn dục vọng thì dùng ngay “vũ khí tự tử”.
Đâu rồi nhân cách Việt, khí phách trẻ, hào khí Việt của thời chiến chinh. Đến bao giờ mới sự học mới đưa đất nước Việt “sánh vai với các cường quốc năm châu?"
Ngày xưa đói quá, nhục quá bây giờ dùng con để mình thể hiện để mình oai – “Ngày xưa ta không bằng ai, bây giờ con ta không ai bằng”. Thực sự bây giờ tôi mới ngấm giá trị câu dạy của các cụ xưa “thương cho roi, cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”.
Thế giới đã tổng kết 6 kỹ năng thiết yếu để sinh tồn mà mỗi người tối thiểu phải nắm vững.
1. Nhóm lửa: Để được ấm cúng, có ánh sáng. Lửa giúp đuổi thú dữ. Lửa để nấu ăn, uống. Lửa tạo niềm tin, sưởi ấm lòng. Làm tín hiệu kêu cứu. Ít nhất phải có 2 – 3 phương án nhóm lửa.
2. Tạo mái che: Mái che bảo vệ chúng ta từ sự ảnh hưởng bên ngoài: nóng, lạnh, mưa, nắng, gió… sự tấn công của thú vật. Đơn giản nhất là biết chọn quần áo mặc cho đúng môi trường.
3. Tạo tín hiệu cấp cứu: Ít nhất phải có 3 cách tạo tín hiệu cấp cứu để được giúp đỡ: khói lửa, gương, màu sặc sỡ...
4. Ăn, uống: Biết dự trữ và điều tiết liều lượng & tìm kiếm từ môi trường.
5. Sơ cấp cứu: Phải biết cách tự sơ cấp cứu và sơ cấp cứu đồng đội khi bị tai nạn để tồn tại được cho đến khi có phương tiện chuyên nghiệp.
6. Dũng cảm đương đầu: Bình tĩnh tự tin, quyết liệt sinh tồn, cái quan trọng nhất. Khi hoảng loạn thì cả 5 kỹ năng cơ bản đều vô nghĩa. “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Nhiều khi chết không phải do tai nạn mà do hoảng loạn, giẫm đạp lên nhau mà chết (cháy sân vận động, hành hương sập cầu…). Phải vững vàng qui luật số 3: 3 phút không có không khí; 3 giờ khi nhiệt độ không ổn định; 3 ngày không có nước; 3 tuần không có thức ăn; 3 thái độ cơ bản thiết yếu: dũng cảm, dũng cảm & dũng cảm.
Chúng ta đang sống trong thời kỳ biến đổi khí hậu và khủng hoảng kinh tế. Cả hai thứ đều khốc liệt ngang nhau. Học thất bại, học đổ vỡ, học khủng hoảng ở trường học để vững vàng trong trường đời. Phải sinh tồn đã rồi mới thành ông này bà nọ. Phải bắt đầu từ cái tối thiểu thiết yếu rồi mới đến cái cao siêu tận đẩu tận đâu.
Hãy học cách bình tĩnh dũng cảm đương đầu với thảm họa dựa vào nhau cùng sinh tồn như 33 người thợ mỏ Chilê sống dưới hầm lò ở độ sâu 700m, 17 ngày không kết nối với thế giới bên ngoài, 31 ngày không thấy mặt trời, sống 69 ngày dưới lòng đất.
Phải thực dụng hơn, phải học cái đơn giản, thiết yếu tối thiểu trước khi học cái cao siêu đôi khi viển vông vô bổ và vô cùng khó nhằn! Phải rèn luyện chọc sinh kỹ năng sống, kỹ năng sinh tồn để làm người trước khi học bất cứ cái gì. Móng không chắc khác gì xây lâu đài trên cát.http://bee.net.vn/channel/4781/201102/Neu-con-tre-thanh-cong-cu-tra-thu-ngheo-kho-1790287/
Chợt, nhìn lại, ngẫm xem tôi, các bạn, chúng ta đã có chứng nhận người hay chưa .. Câu chuyện đơn giản, nhưng rất thực tế & không gượng gạo như nhiều câu chuyện về giá trị sống khác.. & cũng đúng thái độ quan liêu của quan chức VN (ảnh hưởng bởi thời kỳ bao cấp) !
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: -Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
-Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
-Anh là người tàn tật?
-Vâng, tôi là người tàn tật.
-Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
-Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
-Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
- Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười. Đó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.Nguyễn Công Hoan dịch
“Việc tốt chưa chắc đã tốt nếu nó không đúng bản mệnh của mình”, đừng làm việc tốt hãy làm việc tốt nhất khi đó lợi ích ta mang lại cho ta, gia đình và xã hội sẽ là tối đa.
Chúng ta có từng hỏi, vì sao có rất nhiều người tốt nhưng lúc nào cũng vất vả và chịu nhiều khổ cực đến vậy. Có phải cuộc đời này quá bất công không?
Cuộc đời này có rất nhiều việc tốt, từ nhặt rác đến làm từ thiện, từ nuôi sống bản thân đến nuôi sống gia đình, từ vẽ tranh đến viết sách, từ làm nhân viên đến làm lãnh đạo.... Ta có thể đi nhặt rác để làm sạch cho đường phố, ta cũng có thể kiếm tiền làm giàu cho gia đình, bản thân....
Những việc tốt mà chưa phải là việc tốt nhất có thể cho ta 1 điểm, 2 điểm và có khi 4 điểm. Nhưng vẫn còn có những việc tốt khác cho chúng ta 5 điểm, 6 điểm, 9 điểm thậm chí 10 điểm.
Đôi khi, đôi khi,.. ta thật lung tung ...
Đôi khi ta muốn im lặng và tan biến, hoặc trốn vào một xó nào đó… của riêng ta, chỉ mình ta, cười một mình, hát một mình, ngấu nghiến những cảm xúc một mình và ném thời gian ra ngoài kia… cái nơi xô bồ, mệt mỏi ấy…
Đôi khi ta muốn cười thật tươi, cười tít mắt tít mũi, cười hả hê, cười rúng cả người, cười vì một điều gì đó có khi thật ko đáng cười… chỉ để quên đi những muộn phiền trong lòng…
Đôi khi ta chỉ muốn nằm dài và ngửa mặt ngước lên trời, kiếm tìm một chút bình yên trên cái khoảng không gian mênh mông, lững lờ và tươi mát đó… ta muốn sảng khoái tràn ngập trong buồng phổi, và thở dài một cách mơ hồ, lòng bỗng trống như thinh không…
Đôi khi ta muốn cởi kính ra và nhìn cuộc sống bằng sự mờ nhạt, có lẽ sẽ khiến ta một mình hơn, riêng tư hơn, trầm lắng hơn… ta muốn lặng đi…
Đôi khi ta chỉ muốn im lặng, và nhắm mắt, và cảm nhận…mình ta giữa cõi này…
Đôi khi ta muốn thật nhỏ bé, để đừng ai quan tâm, đừng ai để ý, đừng ai khiến ta xao lòng, khiến ta nghĩ suy, khiến ta đánh rơi êm đềm…
Đôi khi ta muốn bay thật cao, ta muốn đi thật xa… tìm một nơi ko lo toan, không thở dài…
Đôi khi ta muốn một chút cafe để hơi thở đánh bay những bụi bặm xung quanh…
Đôi khi ta muốn lòng vòng với chút gió, với trời mây, chỉ một mình… tự do và thích thú lạ thường…
Đôi khi ta bon chen nhưng cũng lắm khi ta muốn an nhàn…
Đôi khi là thế, đôi khi lại như thế…Vien Tran
Chúc tất cả mọi người có được một ngày lễ vui vẻ;).
Dù đang single hay in relationship thì cũng giống nhau <3.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/My-Valentine-Martina-Mcbride.IW667Z06.html#
If there were no words
No way to speak
I would still hear you
If there were no tears
No way to feel inside
I\'d still feel for you
And even if the sun refuse to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You\'re all i need
My love, my valentine
All of my life
I have been waiting for
All you give to me
You\'ve opened my eyes
And showed me how to love unselfishly
I\'ve dreamed of this a thousand times before
In my dreams i couldnt love you more
I will give you my heart
Until the end of time
You\'re all i need
My love, my valentine
La da da
Da da da da
And even if the sun refuse to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
Cuz all i need
Is you, my valentine
You\'re all i need
My love, my valentine
Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới 16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh.Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang.Nhưng không ai biết rằng, cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt gì với những người còn sống, cũng như với dân làng này, thậm chí cô chỉ là một đứa con gái riêng của mẹ kế mà ngay cả tên trong sổ hộ khẩu của làng cũng không có.Tôi là con ruột của gia đình nàyTháng 6 năm 1994, mẹ của Thái Xuân Linh góa chồng, đem Xuân Linh và đứa em trai từ Long Châu Tập, huyện Phạm Trạch, tỉnh Sơn Đông (TQ) sang huyện Gia Tường với gia đình mới. Bố dượng của Xuân Linh làm nghề thợ mộc, tên là Thẩm Thụ Bình, tính tình hiền lành đôn hậu.Bố dượng có cha mẹ già 70 tuổi, và bốn đứa con trai còn đang đi học. Trong đó anh con cả Thẩm Kiến Quốc đang học Đại học Giao thông ở Tây An. Ba cậu con trai còn lại học trường phổ thông trong huyện.Gánh nặng gia đình quá lớn, nhưng bố dượng cô giỏi nghề thợ mộc, trong nhà cũng chỉ chi tiêu dè sẻn, nên cuộc sống gia đình cũng tạm đủ.Khi ba mẹ con Thái Xuân Linh gia nhập đại gia đình ấy,cả nhà đều vui vẻ chào đón, hay có thể bởi nhà toàn đàn ông, giờ có một cô em gái mới, cả ông bà nội lẫn bố dượng đều rất yêu quý Xuân Linh.Khi đó, Linh chỉ vì bố mất, nhà nghèo khó, cô đành bỏ học ở nhà. Bố dượng dứt khoát đưa tiền cho cô đi học trở lại. Trong nhà vốn đã bốn đứa con đi học, giờ thêm Xuân Linh, gánh nặng càng lớn. Ông bố dượng chỉ có cách dành thời gian làm thêm lúc nông nhàn mới đủ cho chi tiêu trong gia đình.Xuân Linh vô cùng trân trọng cơ hội được đi học, ngay học kỳ đầu tiên quay lại trường, cô đứng thứ ba trong khối. Ngoài học tập, cô lo liệu việc nhà, lúc nào rảnh rỗi thì giặt quần áo cho các anh, vác gỗ cho bố dượng, ông bố dượng thường khen ngợi:- Bố thật là có phúc mới có đứa con gái ngoan ngoãn thế này.Thời gian hạnh phúc chẳng bao lâu, đầu mùa hạ năm 1995, bố dượng cô trong lúc làm công trình đã ngã từ tầng ba xuống, bị liệt giường. Cột trụ trong gia đình đã gẫy, nguồn kinh tế chính của gia đình bị cắt đứt, và tiền chữa bệnh của bố dượng cô đã mang lại một khoản nợ rất lớn cho gia đình.Thật đáng tiếc, khi mẹ Xuân Linh được bác sĩ cho biết,bệnh của chồng mới sẽ không bao giờ khỏi, cả đời nằm liệt giường, mẹ cô đã rất đau khổ. Bà không thể chịu đựng nổi sự rủi ro liên tiếp từ hai đời chồng, lại biết không gánh vác được một gánh nặng quá lớn từ gia đình chồng, mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.Bà ôm đứa con trai nhỏ ra đi, bỏ lại một nhà đầy người già, bệnh tật, trẻ con cho dù Xuân Linh năn nỉ, cầu xin mẹ như thế nào.Thấy bố như thế, người con trai thứ hai định xin nhập ngũ, ông bố không đồng ý bởi anh thứ hai và thứ ba sắp cùng thi tốt nghiệp phổ thông, thành tích luôn đứng đầu trường.Người con thứ ba cũng đòi bỏ học, muốn đi làm để gánh vác gia đình.Vào lúc cả nhà bàn cãi, Xuân Linh đề nghị cho em nghỉ học, thay mẹ chèo chống gia đình này. Bố dượng cô rơi nước mắt, ngay cả ông bà nội cũng khóc. Bố dượng cô đau khổ nói:- Xuân Linh, bố xin lỗi con! Các anh con đã học chừng đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng phí quá, bố biết là làm thế con sẽ thiệt thòiBa người anh trai đều nắm chặt tay em gái, cùng thề với bố, cho dù sau này ai thi đỗ đại học, cũng đều nhớ công người em gái.Mẹ Xuân Linh bỏ đi, nguồn kinh tế của gia đình lại mất hẳn chút hỗ trợ cuối cùng. Ông bà nội đều thở dài, bố dượng gạt nước mắt, các anh trai Xuân Linh cũng lo âu, cả nhà rơi vào tình trạng thấp thỏm bất an, buồn thảm. Những người làng an ủi cô bé:- Ở đây cháu không có người thân, hay là cháu quay về nhà ông bà ở bên Phạm Trạch đi!- Không, cháu không đi được, mẹ cháu bỏ đi rồi cháu không thể cũng bỏ đi nốt!Xuân Linh nói với bố dượng:- Bố ạ, mẹ con bỏ đi rồi, là mẹ con nhẫn tâm; nhưng con hứa con không bao giờ bỏ nhà đi, con sẽ ở lại đây cùng vượt qua hoạn nạn với mọi người, từ hôm nay con xin được là con đẻ của bố!Năm đó, Xuân Linh mới 12 tuổi, đổi từ họ Thái sang họ Thẩm.Làm đồng, việc nhà, chăm sóc người lớn, tất cả mọi việc Xuân Linh đều gánh vác, cô bé làm việc như một phụ nữ thực thụ trong một gia đình nông dân, thức dậy lúc mặt trời mọc, trời tối hẳn mới nghỉ ngơi, cẩn trọng tính toán từng món một trong gia đình để lo liệu qua ngày.Xuân Linh biết, để gia cảnh đỡ khó, thì sức khỏe của bố phải tốt lên, cho nên vào những lúc nông nhàn, cô bé không quên chăm sóc chu đáo cho bố. Mùa hè năm 1996, thời tiết nóng bức, bệnh tình bố dượng cô nặng lên, Xuân Linh quyết định đưa bố lên nằm viện trên thành phố Tề Ninh.Thu xếp xong việc nhà, cô kéo bố lên thành phố chữa bệnh. Đường đất 80 km, cô kéo xe hết đúng hai ngày một đêm. Khi đến nơi, chân cô đã lở ra, vai kéo sưng u lên một cục lớn.Để tiết kiệm tiền, Xuân Linh đã ngủ trong nhà để xe đạp của bệnh viện, người trông xe tưởng cô là ăn mày, đã mấy lần xua cô ra ngoài. Xuân Linh đành kể hết sự tình, ông già trông xe cảm động quá, không chỉ cho cô mang chiếc xe kéo đặt vào tận bên trong nhà xe, còn kiếm cho cô một cái màn chống muỗi.Dưới sự chăm sóc của con gái nhỏ, bệnh của bố dượng cô dần ổn định hơn, cô lại kéo bố về quê trên chiếc xe ấy.Vừa về đến quê, là vào vụ thu hoạch lúa mạch, các anh đều đang ở trường, ông bà nội chỉ có thể giúp cô nấu cơm và bó những túm lúa, thế là hơn bảy mẫu đất lúa mạch đang chín, lại một mình Xuân Linh cắt. Để kịp thu hoạch, suốt mấy ngày liên tục cô bé ngủ lại ngoài ruộng lúa, mệt tới mức không chống đỡ nổi nữa thì nằm ngủ luôn trên lúa mạch, ngủ dậy lại cắt tiếp.Vì quá lo lắng, lại vì lao lực, miệng Xuân Linh nở những mụn nước nhỏ, tay chân xước máu. Thật sự cô bé đã kiệt sức, còn lại hai mẫu lúa mạch nữa.Đều là lương thực gia đình trông vào đó!Cô bé bất lực đứng giữa ruộng lúa mạch khóc nức nở không thành tiếng, khóc tới mức hàng xóm chung quanh thấy thương hại quá, bèn tới năm tay mười tay giúp cô gặt nốt mảnh ruộng.Đợt thu hoạch khó nhọc đó đổi lại được lương thực đủ ăn cho cả gia đình.Anh thứ hai đã đỗ kết quả rất cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhờ kết quả đó, anh được tuyển vào trường đại học Đồng Tề ở tận Thượng Hải.Cầm giấy báo nhập học của anh thứ hai, Xuân Linh chạy như bay về nhà quên hết mệt nhọc, nhảy lên vui sướng. Nhìn đứa em gái vừa bé vừa đen, người anh thứ ba là Thẩm Kiến Văn rớt nước mắt tủi thân vì thi trượt đại học.Thẩm Kiến Văn buồn rầu nói:- Anh xin lỗi, em đã vất vả vì cả gia đình, mà anh lại thi trượt!Vừa nói anh ba vừa khóc. Xuân Linh hốt hoảng nắm lấy tay anh:- Năm nay thi trượt thì năm sau thi tiếp, anh đừng nản chí như thế!Thẩm Kiến Văn quyết định không thi đại học nữa, ở nhà kiếm sống giúp em gái. Xuân Linh không đồng tình:- Em chịu vất vả cũng chỉ vì muốn các anh học lên đại học mà thôi! Anh thất bại là em cũng thất bại!Ba nghìn Nhân dân tệ học phí là gánh nặng quá lớn với cả gia đình. Vào lúc bất lực ấy, Thẩm Xuân Linh nghĩ đến chuyện đi bán máu.Lần thứ nhất đến nơi bán máu, vì quá nhỏ tuổi, bác sĩ không đồng ý!Lần thứ hai, cô nói dối tuổi mình, cuối cùng được bán 200 ml máu. Cầm được 400 tệ tiền bán máu, nỗi buồn bã của cô vẫn không bớt đi. Vì 400 tệ so với 3.000 tệ thì còn quá ít ỏi. Như cốc nước hắt vào đống lửa, chả thấm vào đâu.Ba ngày sau, cô quay trở lại trạm y tế. Lần này, nói kiểu gì bác sĩ cũng quyết không lấy máu của Xuân Linh. Quá lo lắng, cô đành quỳ xuống cầu xin bác sĩ, và kể cho ông biết lý do.Bác sĩ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông thở dài bảo:- Thôi được, chỉ một lần này thôi nhé! Lần sau cháu đừng đến đây nữa, cháu còn quá nhỏ, cơ thể còn đang phải lớn nữa!Ông bác sĩ chỉ rút một lượng máu rất nhỏ tượng trưng, rồi móc túi ra đưa cho cô 700 tệ, làm Xuân Linh vô cùng cảm động.Về nhà, Xuân Linh đưa tiền cho bố dượng, bố vội hỏi tiền ở đâu ra mà nhiều thế này, cô nói dối là đi vay người ta.Bố cô cầm tay con xem xét, lại móc từ túi cô ra hai tờ giấy bán máu.Cả nhà cô đều kinh hãi.Nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ được, dù chỉ một nửa học phí cho người anh.Bố dượng cô quyết định bán đi một phần mảnh đất từ ngôi nhà cũ của họ, ông bà nội cũng bán ba cây dương vốn định dành gỗ để đóng quan tài cho ông bà sau này. Khi bố dượng không đồng ý bán ba cây dương, ông bà nói:- Máu của Xuân Linh còn không tiếc, chúng tôi còn cần quan tài để làm gì nữa!Dưới sự nỗ lực của toàn gia đình, tiền học cho anh hai, anh ba cuối cùng đã thu xếp xong. Để anh Thẩm Tiến Quân có thứ để lên trường, suốt mấy tối liền Xuân Linh thức khuya khâu vỏ chăn mới và giầy vải cho anh.Vào lúc lên đường, Xuân Linh ra bến xe tiễn anh, cô nói:- Anh ạ, nhà mình tuy nghèo, nhưng khảng khái, anh phải học cho ra học, anh đừng lo lắng chuyện ở nhà, cũng đừng tự khắc nghiệt với bản thân mình quá, anh cần tiền tiêu cứ viết thư về cho nhà nhé, em sẽ lo cho anh!Thẩm Tiến Quân không nén được, ôm lấy đứa em nhỏ vào lòng, cảm động trào nước mắt.Có thể bỏ rơi cha, không được phép bỏ rơi emNhững người anh lên đường đi học rồi, Xuân Linh bắt đầu tính toán xem làm cách nào kiếm tiền để chữa bệnh cho bố, lo học phí cho các anh trai. Ban đầu, cô định theo chân các chị trong làng ra ngoài đi làm kiếm tiền, nhưng ở nhà còn hai người già và một người bệnh đều cần chăm sóc, cô chỉ có thể ở lại. Cân nhắc kỹ, cô quyết định trồng bông.Trồng bông không giống như trồng những cây khác, không chỉ phí sức trồng trọt, ngay khoản phun thuốc sâu cho bông cũng rất nguy hiểm, nhưng Xuân Linh tính nhẩm ra, một năm trồng bông có thể thu lãi được 8-9 nghìn Nhân dân tệ (16-18 triệu VND), cô không trù trừ bắt tay vào làm ngay.Cô háo hức trồng xuống cây bông, nhưng chẳng mấy lâu, khu vực Lỗ Tây Nam (mấy huyện thuộc Sơn Đông) gặp dịch sâu xanh trên lá bông (Helicoverpa armigera) tràn tới, vụ dịch làm Xuân Linh cuống quýt,cô bé người còn chưa cao bằng ngọn cây bông đã cõng bình xịt thuốc sâu nặng hơn 20kg sau lưng đi dọc ruộng bông để xịt thuốc.Cô nghe người ta nói, lúc chính ngọ thời tiết nóng nực nhất, là lúc trừ sâu có hiệu quả lớn nhất. Cô liền chọn lúc giữa trưa nắng to đi phun thuốc sâu, mặt trời rát bỏng trút nóng xuống cánh đồng bông hầm hập như một lò hấp khí nóng, làm Xuân Linh không thở nổi. Cô chỉ có thể chạy phun một hàng rồi chạy ra hít thở không khí. Một ngày vào lúc chính ngọ, vì thùng thuốc sâu bị rò chảy, cô trúng độc, ngất đi.Người làng khiêng Xuân Linh về. Lúc tỉnh lại, cô không để ý đến sự ngăn cản của người bố nằm liệt giường, lại đòi chạy ra ruộng bông luôn. Năm đó, bông được mùa thu hoạch lớn, nhưng vì thế mà giá thu mua bị dìm xuống rất thấp, và Xuân Linh vẫn không thể kiếm được khoản tiền như cô mong muốn.Đầu óc thông minh của Xuân Linh lại suy tính, cô đang nghĩ có cách nào kiếm được tiền nhanh nhất. Lúc nông nhàn, cô đã từng theo người làng đi thu mua hoa hòe, cành liễu (dùng như sợi bàng, sợi chiếu cói của VN), cũng từng đi bán mũ nan, đậu tương. Sau này, cô nghe người ta nói táo Tứ Thủy ở huyện bên rất rẻ, cô lại cùng ông bác trong làng đi Tứ Thủy buôn táo.Hàng ngày, sau bữa tối, cô kéo xe kéo lên đường, lúc trời hơi rạng thì tới được vườn táo, chất đầy xe táo rồi quay về ngay. Đàn ông thanh niên kéo một xe, cô cũng kéo một xe. Dọc đường, người ta đều ăn táo giải khát, cô thì chưa từng ăn một quả táo nào, ngay cả những quả dập nát cũng giữ lại phần bố, cho ông bà ăn.Anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa thấy đứa em 14 tuổi vất vả như thế, quá áy náy, quyết định bỏ học và cũng trốn nghĩa vụ quân sự, ở nhà kiếm sống thay em.Xuân Linh khuyên anh thế này:- Em hâm mộ nhất trên đời này là quân nhân, anh ở nhà rồi sau này anh sẽ ra sao? Anh cứ đi đi, em vẫn còn chống đỡ gia đình này được.Ngày anh tư lên đường, Xuân Linh rút từ trong túi ra một ít tiền lẻ nhàu nát dúi vào tay anh trai:- Đây là 80 tệ, tiền em dành riêng ra, anh giữ lấy để tiêu vặt, vào bộ đội rồi anh nhớ cố gắng.Thẩm Kiến Hoa mắt rưng rưng.Mùa xuân năm 1997 là mùa xuân vui sướng hạnh phúc nhất của Xuân Linh. Tết năm đó, ngoài người anh thứ tư đang ở bộ đội, cả ba anh trai đều quay về nhà ăn tết. Và ai cũng mang quà về cho cô em gái. Người anh cả là sinh viên mang tặng em một bộ quần áo mới, người anh thứ hai cũng là sinh viên tặng em một chiếc khăn màu hồng, người anh thứ ba đang ôn thi cũng mua cho em một hộp kem trang điểm.Xuân Linh ôm tất cả quà vào lòng vui sướng, nhảy lên cười, lúc đó cô bé quay trở lại vẻ ngây thơ con nít vốn có. Bố gọi ba đứa con trai đến bên giường:- Các con phải báo đáp cho Linh, vì nó đã quá khổ sở rồi. Ngày sau các con trưởng thành, các con có quyền quên bố đi, nhưng không bao giờ được phép quên Xuân Linh.Tình thân vĩnh viễnCông việc nhà nông bận rộn, nhưng Xuân Linh không quên bệnh của bố dượng, hễ có hy vọng, ngại gì đường xa núi cao, cô đều kéo bố đi. Trời xanh không phụ người có công, bệnh của bố dượng đã đỡ hơn rất nhiều, đã có lúc ông chống được gậy đứng lên. Những người anh học hành tấn tới. Anh cả Thẩm Kiến Quốc sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đỗ để học tiếp Thạc sĩ.Người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa đã được vào Đảng trong quân ngũ, được đề bạt lên làm trung đội trưởng. Tháng 9/1997, người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn cũng thi đỗ cao đẳng, được Học viện Đông y Sơn Đông nhận vào học.Tháng 3/1998, bà nội bỗng dưng bệnh nặng, lúc lâm chung, bà cụ nắm chặt lấy tay Xuân Linh nói: “Xuân Linh, cả đời bà chẳng có gì tiếc nuối, vì đã có một đứa cháu ngoan như cháu, bà chỉ thương xót cháu thôi!” Nói rồi bà lần từ dưới gối ra một chiếc vòng tay bằng ngọc đưa cho Xuân Linh, Xuân Linh không dám cầm. Ông nội nói: “ Xuân Linh, đấy là thứ bà nội định để dành cho cháu dâu đầu, nhưng bà nội nghĩ, cái vòng này nên để dành cho cháu, cháu hãy nhận cho bà mãn nguyện đi!”. Xuân Linh nuốt nước mắt rưng rưng nhận lấy.Sau khi bà nội mất, người anh thứ tư viết thư về, nói sẽ chuẩn bị thi vào trường quân sự, nhưng khi biết bà nội vừa mất,trong nhà đã lo liệu hết tiền, anh bèn quyết định bỏ cuộc. Xuân Linh đọc thư, lo lắng, cô liền tìm người nhờ gửi thư cho anh trai khuyên ngăn, và gửi kèm theo đó 200 tệ, để anh trai mua sách vở ôn thi. Cô nói: “Anh ạ, thi vào trường quân sự là việc lớn cả đời anh, đừng để khó khăn trước mắt làm ngăn cản việc cả đời”.Đúng lúc đó, mẹ Xuân Linh đã bỏ đi biệt tăm tích lâu nay, bỗng gửi thư về cho cô, thì ra mấy năm nay, mẹ cô bỏ đi rồi đã làm một tờ giấy li hôn giả mạo với bố dượng, rồi sang huyện Bình Dương ăn ở với một ông có tiệm thực phẩm, cuộc sống khá sung túc. Mẹ cô nghe qua người khác mới biết con gái mình mấy năm nay chịu cực khổ vô vàn, trong lòng bà rất ăn năn. Mẹ cô gửi thư tới muốn bảo con gái bỏ sang huyện Bình Dương, hứa sẽ tìm cho cô một gia đình đàng hoàng để gả chồng.Đọc lá thư của mẹ, Xuân Linh nước mắt dào dạt, rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản vô lo của một cô con gái bên cạnh mẹ. Nhưng cô cũng không thể nào bỏ rơi gia đình này, cái gia đình nghèo khổ hoạn nạn, nhưng cả nhà đều chân tình yêu thương cô!Bố dượng biết con gái khó xử, khuyên cô:- Xuân Linh, đi tìm mẹ con đi! Bố không trách con, cả nhà ta đã khổ, kéo theo cả đời con khổ theo thì bố không nỡ lòng nào!Xuân Linh cắn chặt môi, quỳ xuống trước giường bệnh của bố:- Bố ạ, khổ sở nữa con cũng chịu được, bố đừng đuổi con đi!Xuân Linh nhờ người viết thư trả lời mẹ rằng, cô không muốn theo mẹ.Một ngày tháng 9/1998, vì muốn kiếm tiền cho anh trai thứ tư ôn thi, cô lại nghĩ đến việc đi bán máu. Sau rất nhiều lần cầu xin, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý, lấy 300ml máu của cô. Vốn thân thể gầy gò yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, giờ Xuân Linh càng yếu.Nhưng cô lấy lại tinh thần, đi ra bưu điện gửi mấy trăm tệ đó cho anh. Lúc liêu xiêu qua đường, vì không còn tinh thần để ý kỹ, cô bị một xe tải lớn chở các cuộn sắt gạt ngã, bánh xe lớn nghiến qua người Xuân Linh.Tin dữ đến, ông nội cô không chịu đựng nổi, đổ bệnh liệt giường, bố dượng Xuân Linh cũng ngất đi nhiều lần. Người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn là người đầu tiên biết tin này, anh chạy về nhà, chỉ còn biết khóc bên thi thể em.Người anh thứ hai Thẩm Kiến Quân nhận được điện báo,suốt hai ngày đi tàu về không ăn không ngủ, khóc từ Thượng Hải về đến Sơn Đông.Ở tít tận Tây An, người anh cả Thẩm Kiến Quốc đang học thạc sĩ được tin cũng khóc rụng rời, không thể về dự đám tang được, anh điện về nhà: “Em gái yêu quý, em dùng tấm lòng người mẹ để gánh vác cả gia đình này, dùng đôi vai yếu ớt để dựng lên một niềm hy vọng, cả gia đình mãi mãi yêu em.”Vừa nhận được giấy báo nhập học của Học viện Lục quân Quế Lâm, người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa cũng đồng thời nhận tin em chết, anh ngã ngất đi trên thao trường. Tỉnh dậy liền vội vã về quê.Nhưng ở quê, những người chết trẻ vị thành niên không được phép tổ chức đám ma, ngay cả nghĩa trang của dòng họ cũng không được phép vào chôn cùng.Xuân Linh đến đây sống bốn năm, họ tên thì đã đổi, nhưng hộ khẩu thì không có, ngay cả tư cách là dân chúng của địa phương cũng không có, không được coi là người làng. Nhưng những người già trong làng cảm động trước cuộc đời hiếu nghĩa của Xuân Linh. Người già nói, đứa con gái tốt đẹp thế, chết rồi thì tại sao còn phải để nó phải chịu tức tưởi nữa.Nhà văn Lưu Hồng, người đã từng đến viết bài phỏng vấn Xuân Linh hồi trước cũng đến dự tang lễ, và viết một bài ai điếu cho cô bé:“Em, là một đóa hoa giữa thung lũng, một vệt mây ở bên trời, lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi.Đôi vai nhỏ gánh đầy tình người, tâm hồn nhỏ nâng đỡ cả gia đình, tuổi còn trẻ như thơ như họa, như tơ như khói, lại đầy gian nan khốn khó vất vả.Em đi rồi, nhẹ như thế, như đám mây bên trời xa, câu chuyện để lại nặng như thế, ân tình cao như núi Thái Sơn…”.Những người con gái đều có những son phấn của riêng mình, có lẽ Xuân Linh cả đời chưa chạm vào son phấn, nhưng cô vẫn là người con gái đẹp nhất.Năm 2007, Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc dự định làm một bộ phim truyền hình 100 tập về 100 tấm gương tốt cảm động thời nay, lấy tên phim là “Câu chuyện của chúng tôi” để giáo dục thế hệ trẻ Trung Quốc, câu chuyện về Xuân Linh sẽ được dựng lại ở tập mười sáu.
Người ta nhận ra một đất nước bởi quốc hiệu, nhận ra một công ty bởi thương hiệu và nhận ra một con người bởi nhân hiệu. Nhân hiệu chính là cái để người ta nhớ tới mình, trân trọng mình. Vậy thì xây dựng nhân hiệu cho mình bắt đầu từ đâu và như thế nào?
Ta nhớ lại những lần ta đi mua hàng, ta cần mua bột giặt, nhãn hiệu nào sẽ xuất hiện ngay trong đầu ta? Omo, Tide, Vì Dân... Ta cần uống nước ngọt, ngay lập tức ta nghĩ đến Cocacola và Pepsi, C2…Hoặc nhắc đến Mỹ người ta nghĩ ngay đến tiềm lực tài chính, nhắc đến Nhật người ta nghĩ đến chất lượng hàng hóa, nhắc đến Trung Quốc người ta nghĩ đến đông dân… Một ngày nào đó tên của ta được nhắc đến, người khác sẽ nghĩ ngay đến điều gì, sự giàu có, sự hài hước, lòng tốt bụng, những bản nhạc trữ tình… hay nhắc đến một lĩnh vực nào đó người ta sẽ nghĩ ngay đến ta như đại diện của ngành công nghệ thông tin, giáo dục, kỹ năng sống, báo chí,… hoặc sẽ là không gì cả. Thế giới càng ngày càng phát triển, nếu như trước đây một người bán vạn người mua thì bây giờ vạn người bán một người mua và người mua không có nhiều thời gian dành cho việc lựa chọn khó khăn đó. Chính vì vậy, khách hàng chỉ mua những sản phẩm đã có hình ảnh sẵn trong tâm trí họ, theo thói quen hoặc theo những khuôn mẫu sẵn có, như việc họ bước vào cửa hàng sẽ dễ mua những món đồ bày ở quầy bên phải hơn là bên trái hoặc mua chính túi bột giặt họ đã mua từ những lần trước mà không tính toán cân nhắc nhiều. Và nếu ta là một sản phẩm, một loại hàng hóa còn những ông chủ, những người xung quanh là khách hàng, họ có mua ta ngay khi họ cần hay không? Làm sao để mỗi lần khách hàng của ta cần một phần mềm mới họ lại nghĩ ngay đến ta, hoặc khi họ cần những chương trình quảng cáo thì ta sẽ nằm trong tâm trí họ? Khách hàng cần tổ chức những sự kiện, ta sẽ là người nổi bật nhất trong đó, hoặc họ đã quen với cung cách ứng xử khéo léo và dễ chịu của ta nên họ không nghĩ tới ai khác mỗi lần đi ăn. Ta sẽ là ai trong gia đình mình, nhóm của mình, công ty mình và họ cần điều gì ở mình.
Vì quá trinh định vị dựa theo cơ chế nhận dạng nên ta phải định vị nhân hiệu. Trước tiên ta cần hiểu cơ chế gọi là cơ chế "Nhận dạng và phản xạ", khi đã hiểu cơ chế này rồi ta sẽ xây dựng nhân hiệu của mình theo cơ chế "Định dạng nhân hiệu" để đạt hiệu quả cao nhất.
Mỗi người một ngày ta đưa ra tới hơn 50.000 quyết định, ta không thể ngồi cân nhắc thiệt hơn trong từng quyết định của mình như: Lên xe máy thì ngồi ra sao, nổ máy như thế nào, đến đoạn rẽ có bật xinhan hay không, về nhà mình thì đi đường cũ hay tìm một đường mới, đánh răng có cần uống nước trước không, rửa mặt thì rửa ở đâu trước…. Những quyết định đó đều được thực hiện rất nhanh mà không cần tính toán. Tất cả đều là những phản xạ, có điều kiện hoặc không có điều kiện. Phản xạ không điều kiện được gọi là bản năng, còn phản xạ có điều kiện chính là những thói quen, mặc định và chuẩn mực sẵn có trong mỗi người. Khi đã có thói quen, mặc định và chuẩn mực rồi thì ra sẽ hành động rất nhanh theo đó mà không hề có sự suy nghĩ cân nhắc nào. Như việc một người có mặc định "Người ngoài là xấu" thì người đó khi nhận dạng một người là người ngoài gia đình của họ lập tức họ tránh xa hoặc sợ sệt, không dám nói chuyện thoải mái mà không hề cân nhắc có nên hay không. Trong gia đình nếu người vợ có quan điểm "Chồng về khuya là đi chơi bời" thì tất cả những lần chồng về khuya chị ta đều có thói quen tra hỏi hay trì triết và cũng không cân nhắc xem có đúng như vậy hay không.
Và điều gì tạo nên những thói quen và chuẩn mực hành xử đó, chính là những khuôn mẫu giá trị và khuôn mẫu hành vi (thể hiện dưới dạng kỹ năng sống). Những khuôn mẫu đó nằm trong vùng nhận thức của ta, vùng nhận thức này được chia làm hai cấp độ: ý thức và tiềm thức. Trên thực tế, hai cấp độ nhận thức này hết sức gần gũi nhau và không ngừng tương tác lẫn nhau.
Trí óc ta như tảng băng mà khi ta ngày càng nhận thức được thế giới bên ngoài thì cái phần che dấu chính là phần có tác động ảnh hưởng mạnh nhất. Tất cả các ý nghĩ được ý thức của ta góp phần tạo nên cái tiềm thức đó. Khi ta học cách ăn bằng đũa hay bằng nĩa, ta cần phần ý thức và phải nỗ lực rất nhiều. Cùng với thời gian, sự khéo léo của ta trong việc sử dụng bộ đồ ăn sẽ trở thành một phần của chương trình tiềm thức, cho nên khi đó ta không thể đút thức ăn nhầm chỗ được. Các chức năng cơ thể, thái độ và tất cả những kỹ năng học được đều đã được cài vào phần tiềm thức của ta qua ý thức.
Nếu ta hỏi một người đánh máy 80 chữ/phút về vị trí của những phím chữ trên bàn phím, họ sẽ không nhớ được. Họ có thể bấm 5 phím trong một giây mà mắt nhắm lại, chỉ sử dụng tiềm thức của mình, nhưng họ không nói cho ta nghe được các chữ cái được sắp xếp như thế nào trên bàn phím trừ khi họ đặt tay lên bàn phím giả bộ đang đánh máy. Ta có thể nhận thấy ý thức của mình nhưng không nhận ra được tiềm thức. Như việc một số người thấy hút thuốc là có hại nhưng thấy thuốc vẫn hút, họ biết mình cần phải đến cơ quan nhưng lại đang trên đường về nhà…
Claude Bristol đã viết trong cuốn sách "Ma thuật của niềm tin"rằng: "Khi ý thức là nguồn gốc của tư tưởng thì tiềm thức là nguồn gốc của sức mạnh". Chính tiềm thức của ta chứa các "chương trình" đi, nói, giải quyết vấn đề khi ta đang ngủ, phục hồi cơ thể ta, giữ tính mạng của ta những khi nguy hiểm và nhiều việc khác nữa. Tiềm thức như nhà kho chứa rất nhiều những khuôn mẫu khác nhau, khuôn mẫu giá trị sẽ đánh giá sự việc là tốt hay xấu, khuôn mẫu hành vi xác định cách hành xử của ta với sự việc mà mình nhận được. Dựa trên những khuôn mẫu giá trị đó, sự việc khi được tiếp nhận vào sẽ được phân theo hai loại: tốt và xấu. Dựa trên sự phân loại của những khuôn mẫu giá trị mà khuôn mẫu hành vi sẽ có những cách ứng xử nhất định. Khi sự vật hiện tượng vào tiềm thức không phù hợp với bất kỳ khuôn mẫu nào sẵn có sẽ được chuyển lại ý thức để hình thành những khuôn mẫu mới. Ý thức sẽ có xu hướng đưa những sự vật, hiện tượng gần với những khuôn mẫu sẵn vào tiềm thức, với những sự vật hiện tượng chưa sẵn có muốn được đưa vào tiềm thức cần thường xuyên nhắc đi nhắc lại trong ý thức hoặc tạo một cú sốc mạnh cho ý thức. Như việc các thí sinh trong cuộc thi hoa hậu, vòng 1 sẽ trải qua sự đánh giá của một giám khảo (ý thức), giám khảo đó thấy phù hợp sẽ cho thí sinh vào vòng 2. Ở vòng 2 này sẽ có đội ngũ ban giám khảo riêng (khuôn mẫu giá trị trong tiềm thức), chỉ cần 1 vị giám khảo cho là tốt thì thí sinh đó sẽ vào cửa A của vòng 3, nếu tất cả các vị giám khảo đều đánh giá là xấu, thí sinh đó sẽ vào cửa B của vòng 3. Ở vòng 3, mỗi cửa sẽ có một ban giám khảo riêng (khuôn mẫu hành vi trong tiềm thức), lần này vị giám khảo mà thấy thí sinh đó phù hợp với mình nhất sẽ là người quyết định thí sinh đó phải làm gì tiếp theo. Những thí sinh kiên trì đeo bám vị giám khảo đầu tiên hoặc khiến cho vị giám khảo đó thực sự ấn tượng sẽ được vào vòng 2 với tư cách là ban giám khảo.
Điều đó giải thích lý do vì sao khi bày đũa và nĩa lên bàn ăn, người Việt Nam sẽ cầm ngay đôi đũa còn người Pháp sẽ cầm ngay nĩa vì người Việt trong tiềm thức chỉ có cách ăn đũa còn người Pháp thì đó là cái nĩa. Cũng giải thích vì sao một người đã từng đi tù thì mọi hành động của người ấy sẽ bị người xung quanh nghi ngờ và xa lánh cũng như vậy với những người được tin tưởng và yêu quý thì có một hành động xấu nhỏ cũng dễ dàng được bỏ qua. Chính vì vậy mỗi chúng ta cần định hình cho mình khuôn mẫu trong tâm trí người khác, đó chính là xây dựng nhân hiệu cho chính mình Khi ta trong đầu ta đã định dạng rằng anh Nam là người giỏi thuyết trình thì anh ấy nói gì ta cũng thấy hay, đôi khi có những lỗi nhỏ ta sẽ không để ý. Khi người khác định dạng ta là người vui vẻ lạc quan thì họ sẽ không vì một hai lần ta buồn mà bỏ đi quan niệm đó về ta.
Việc định dạng nhân hiệu cho bản thân, thương hiệu cho công ty, quốc hiệu cho một đất nước chính dựa trên nên tảng nhận dạng và phản xạ đó.
Thương hiệu cá nhân – nhân hiệu là xây dựng hình ảnh có giá trị, độc nhất và nhất quán cho mình. Điều đó được xây dựng nên nhờ vào các nguồn lực sẵn có: giá trị sẵn có trong ta, bản năng tự nhiên của ta, qua quá trình rèn luyện, giáo dục, kỹ năng, trình độ học vấn, phẩm chất cá nhân, các năng lực duy,các thành tích về kinh tế, xã hội...Nhân hiệu tạo nên sự khác biệt giữa cá nhân này với cá nhân khác trong xã hội. Xây dựng được một nhân hiệu cá nhân thành công cũng đồng nghĩa với việc bạn có một công cụ hữu ích để kiểm soát bản thân mình. Nhân hiệu cá nhân không chỉ đơn thuần là gây dựng một hình ảnh ra thế giới bên ngoài mà nó còn là sự tự nhận thức về các điểm mạnh, điểm yếu, kỹ năng, cảm xúc... cũng như cách sử dụng các yếu tố đó để tạo nên sự khác biệt cho bản thân và định hướng cho các quyết định của cá nhân đó. Hiện nay các doanh nghiệp khi tuyển dụng luôn đánh giá cao giá trị mà bản thân của ứng viên sẽ mang lại, theo họ những con người có những điểm khác biệt về cá nhân sẽ có giá trị hơn các ứng viên khác không có ý thức xây dựng nhân hiệu cá nhân. Theo nhà quản trị thương hiệu Peter Montoya: "Xây dựng thương hiệu cá nhân là cách làm cho người khác chấp nhận tính cách của bạn bắt đầu từ khi họ để ý đến bạn, có thể thông qua trong môi trường cá nhân hoặc trong môi trường công việc". Vậy thì "Tôi là ai? Tôi muốn điều gì?" luôn là hai câu hỏi không phải dễ dàng gì để chúng ta trả lời được. Chính vì vậy quá trình định dạng nhân hiệu cần ta khám phá được thế mạnh, tư chất của mình, đồng thời rèn luyện những kỹ năng thái độ phù hợp. Nhân hiệu của mỗi người cần có giá trị, là mang lại giá trị cho bản thân và người khác đồng thời đúng với giá trị mình có. Nhân hiệu cũng cần độc nhất, là những gì ta làm đó vượt trội hơn hẳn người khác, hoặc là công việc mà chỉ ta mới làm được. Nhân hiệu cần nhất quán, đó là mọi lúc mọi nơi, suốt đời và với mọi người ta đều thể hiện được giá trị và sự độc nhất đó của mình.
Ngay từ khi bắt đầu hình thành, mỗi chúng ta đều đã được lập trình sẵn để trở thành vượt trội và xuất sắc (vì ta là duy nhất vượt lên trước hàng trăm triệu tinh trùng khác trong môi trường khắc nghiệt nhất với axit và sự cạnh tranh khốc liệt). Ta có những giá trị của riêng mình. Và mỗi chúng ta khi sinh ra đều có trong mình những phẩm chất đáng quý, đó có thể là: hòa bình, trung thực, tôn trọng, yêu thương, khoan dung, khiêm tốn, hợp tác, hạnh phúc, trách nhiệm, giản dị, tự do và đoàn kết…
Không chỉ có vậy, mỗi chúng ta có một quyền năng rất lớn đó là quyền mơ ước, quyền quyết định cuộc sống của chính mình, quyền tạo dựng hình ảnh của mình trong tương lai, quyền xuất sắc và vượt trội, quyền được chiến thắng, quyền vượt qua thất bại và vươn lên... Nhưng ta cũng có quyền tạo ra nỗi sợ của chính mình, quyền hạn chế và giới hạn mình, quyền tự thỏa mãn với những gì mình có, quyền ngập sâu trong thất bại và quyền ngại đổ vỡ... Henry Ford từng nói "Ta nghĩ ta có thể hay không thể, ta đều đúng" và cũng có câu nói rằng "Tin là thấy, thấy là tin" vì bộ não của chúng ta không phân biệt được cái thực và cái cho là thực, nó chỉ có những mục tiêu để cơ thể thực hiện theo những mục tiêu đó, bất chấp, mục tiêu đó là tốt hay xấu, là cao hay thấp... Ta định hướng đỡ nghèo thì toàn bộ năng lượng sẽ tập trung để đỡ nghèo, nghĩa là dù ta có cố mấy cũng chỉ nhất trong số những người nghèo. Nhưng nếu ta định hướng làm sao để giàu nhất thì cố ít hay cố nhiều thì ta cũng sẽ đứng vào hàng ngũ những người giàu.
Vậy ta đang có những giá trị gì và tổ chức của ta đang cần ta mang lại giá trị gì cho họ, đâu là điểm chung giữa ta và tổ chức, hãy nhặt ra và tôi rèn những điều có giá đó. Những gì quan trọng ta cần tinh thông, những gì dùng nhiều cần điêu luyện. Nếu tổ chức đang cần một người thầy giỏi, ta yêu công việc giảng dạy, lạc quan và có khả năng ăn nói, hãy rèn luyện kỹ năng thuyết trình thuyết phục, kỹ năng đứng lớp. Nếu tổ chức đang cần những lập trình viên xuất sắc, ta yêu tin học, thích tìm tòi và lập trình, có khả năng vi tính, hãy rèn luyện ngay kỹ năng sử dụng vi tính, tra cứu trên mạng và lập trình. Nếu tổ chức đang cần người bán hàng giỏi, ta thích giao tiếp, thuyết phục người khác và liều lĩnh, hãy rèn luyện cho mình kỹ năng bán hàng, kỹ năng thuyết phục, đàm phán và thiết lập ngay những buổi gặp với khách hàng của mình hàng ngày… Khi đã xác định giá trị mình cần đầu tư và rèn luyện để phát triển , cần kiên định đến cùng và ngày ngày quyết liệt để nó thành độc nhất và nhất quán. Ta chính là người tạo ra kết quả mà ta sẽ nhận được. Vậy thì vì sao ta không bắt đầu kiến tạo một sự thành công vượt trội cho chính cuộc đời mình ngay từ hôm nay, ngay từ giây phút này.
Cũng như việc khi ta nhìn thanh ván được giữ thăng bằng trên con lăn tròn hay phải đi qua bàn đinh dày đặc, một thảm mảnh thủy tinh nhọn hoắt dày cộm hay tung ba quả bóng trên hai tay...ta đều nghĩ rằng đó là việc không tưởng đối với mình hoặc nếu muốn thực hiện tất cả những việc đó thì cần thời gian khổ luyện đến hàng năm trời. Nhưng nếu tin rằng ta làm được và tập liên tục thì hai giờ sau, tất cả chúng ta đều vừa đi qua bàn đinh và thảm thủy tinh kia, một nửa trong số chúng ta đứng được vững vàng trên con lăn và số còn lại thì hoàn toàn tin tưởng một tiếng nữa là chúng ta có thể làm được tất cả những việc đó. Đó chính là cơ chế xuất sắc và vượt trội của mỗi con người. Tin vào sự thành công của bản thân và dấn thân, quyết liệt đến cùng để đạt được mục tiêu mình đề ra thì ai cũng có thể thành công vượt trội bằng chính những giá trị, thế mạnh, tư chất, năng khiếu của mình. Chúng ta hoàn toàn có thể thành công trong bất cứ công việc nào, chỉ cần tin, quyết tâm và làm đến cùng những gì ta đã định.
Như vậy, xây dựng nhân hiệu là quá trình tìm ra và phát triển giá trị bản thân, biến những giá trị ta tạo ra thành độc nhất và có tính nhất quán. Biết tin tưởng và thể hiện được giá trị của bản thân mình, ta sẽ sẽ trận trọng bản thân và tạo dựng được nhân hiệu cho mình trong công việc cũng như cuộc sống. Nhân hiệu sẽ định dạng hình ảnh của ta trong tâm trí người khác và tạo nên thành công hạnh phúc cho chính bản thân mỗi người.
(A message to Garcia)
Albert Hubbard
Trong câu chuyện về vấn đề Cuba có một con người lịch sử, một con người ngoại hạng, đã in sâu vào ký ức của tôi, như một vầng thái dương sáng rực trong vũ trụ mênh mông. Khi cuộc chiến tranh xảy ra giữa Tây Ban Nha và Hoa Kỳ, một điều rất cần thiết là làm sao liên lạc ngay cho được lãnh tụ của nhóm nổi dậy, đó là tướng Garcia, ông đang ở trong vùng núi non mênh mông nơi xứ Cuba. Không ai biết lãnh tụ Garcia đang trú ngụ nơi nào, không thế đánh điện hay gửi thư đến ông ta, nhưng tình hình rất khẩn cấp. Giữa lúc ấy có người đã mách với tổng thống Mc. Kinley rằng, có một người có thể mang bức thư của tổng thống đến Garcia, đó là chàng Rowan. Và Rowan đã được mời đến giao trọng trách. Anh nhận nhiệm vụ, bao bọc bức thư thật kỹ rồi ra đi trong suốt bốn ngày liên tục để đến được Cuba vào một đêm tối trên một chiếc thuyền mong manh không mui. Kế đến Rowan phải băng rừng vượt núi suốt ba tuần lễ liên tục đi bằng chân không, vượt qua bao nhiêu khó khăn trong tình trạng đất nước chiến tranh, cuối cùng Rowan đã đưa lá thư đến cho Garcia.
Sự việc là thế, tôi không muốn nói về những chi tiết.
Những điểm mà tôi muốn nhấn mạnh và tha thiết chân thành muốn nói ở đây là Tổng thống Mc. Kinley trao bức thư cho Rowan để mang cho tướng nổi loạn Garcia, Rowan nhận thư nhưng không hỏi Garcia đang ở nơi nào. Lạy trời Phật xin chứng giám, một con người như Rowan, tên họ cần được khắc vào bia đá, khắc vào bảng vàng; tượng của Rowan cần phải được tạc nên và đặt trong khắp các trường học trên toàn quốc. Sự thành công này không cần đến những người học từ chương hay có những bằng cấp to lớn, có những thái độ tự cao tự đại, tự cho mình là thông minh tài năng thế này thế nọ, mà cần một người có tinh thần trách nhiệm, một tinh thần tháo vát, dám đứng ra lãnh trách nhiệm được giao phó. Không một người chủ nào mà không cần đến nhiều bàn tay hợp tác giúp đỡ, nhưng than ôi, phần lớn chỉ gặp những người hợp tác vô trách nhiệm, nói thì nhiều, làm thì ít; làm việc thì lấy lệ, cầm chừng; rồi lừa đảo hay âm mưu bất chính và bằng nhiều phương tiện để đạt cho được mục đích. Đôi lúc họ gây áp lực hay mua chuộc người khác làm việc cho họ; họ luôn luôn tự mãn cho là Thượng Đế Thánh Thần luôn đứng về phía họ và tạo ra nhiềuphép lạ sẽ đưa họ đến cảnh vĩnh hằng.
Thưa các bạn, bạn có thể làm thử điều này: Bạn ngồi trong một căn phòng làm việc, bạn gọi sáu người giúp việc hay trợ lý và nhờ một trong sáu người làm công việc sau: “Xin anh hay chị tìm đọc trong bách khoa tự điển và tóm lược đời sống của Correggio”, liệu người thư ký đó có nói “Thưa vâng” và đi làm công việc này ngay không?
Trên thực tế thì anh hay chị ta sẽ nhìn bạn và hỏi một hay nhiều câu hỏi như sau:
- Correggio là ai?
- Tìm trong bộ bách khoa nào?
- Bộ bách khoa đó ở đâu có?
- Tôi có được mướn để làm việc đó hay không?
- Ông chủ có muốn nói về ông Bismarck hay không?
- Hay ông Charlie có liên hệ đến vấn đề đó không?
- Ông ta còn sống hay đã chết?
- Công việc đó có cần làm gấp hay không?
- Có cần tôi mang quyển bách khoa tự điển đến cho ông tự tìm lấy hay không?
- Ông chủ muốn biết điều đó để làm gì?
Tôi có thể đánh cược với bạn một ăn mười. Sau khi bạn trả lời tất cả những câu hỏi tại sao bạn lại cần có thông tin đó, và tại sao bạn lại cần? Tại làm sao bạn cần có nó? Người thư ký sẽ ra khỏi văn phòng và đi tìm một người thư ký khác để giúp họ và rồi có thể sẽ nói với bạn rằng không có người đàn ông tên như vậy.
Tôi có thể thua bạn, nhưng theo luật trung bình thì tôi sẽ thắng chứ không thua bạn.
Bây giờ nếu bạn là người sáng suốt thông minh, bạn không cần giải thích với người phụ tá đó làm chi cho mệt: Muốn tìm Correggio thì phải tìm ở chữ C chứ không phải chữ K… Thay vì nói như vậy, bạn nên mỉm cười vui vẻ và nên thưa với người phụ tá rằng: “Thôi xin khỏi phiền (anh/chị), tôi sẽ tự tìm lấy, rất cảm ơn”, rồi bạn nên tự đi làm việc ấy cho rồi.
Sự thiếu khả năng, vô trách nhiệm, thờ ơ lãnh đạm, tánh tự mãn, tự kiêu tự đại như vậy thử hỏi có thể làm cho xã hội hiện tại được tiến bộ trong mỗi lĩnh vực hay không?
Nếu con người không thiết tha làm lợi cho họ, thử hỏi họ làm sao làm lợi cho người khác được?
Thí dụ khác: Bạn thử đăng quảng cáo cho tìm người thư ký đánh máy phụ việc văn phòng, chín trong mười người đến trình diện xin việc sẽ không biết rành chính tả văn phạm, mà họ cho những điều đó không quan trọng trong công việc mà họ cần làm, thử hỏi người như vậy có viết được lá thư cho Garcia hay không?
Một người đốc công của một hãng, xưởng lớn chỉ cho tôi biết một người phụ tá của anh ta và hỏi tôi: “Ông có thấy người kế toán giữ sổ sách của hãng tôi không?”
“Thưa có, nhưng có gì lạ?”
“Anh ta rất đẹp trai, tử tế, dễ thương. Nhưng nếu tôi kêu anh ta xuống phố đi lo một vài việc cần, anh ta có thể hoàn tất việc nhờ làm, nhưng lại cũng có thể trên đường đi anh ta sẽ ghé những nơi không cần thiết để ngồi lê đôi mách tán dóc chuyện Đông Tây. Khi đến phố chính, Trời đất quỷ thần ơi, thì anh ta quên mất đi những nhiệm vụ chính anh ta đã được giao phó.”
Người như vậy có thể tin cậy để mang bức thông điệp cho Garcia?
Thời gian gần đây chúng ta thường nghe nói và cổ động khá nhiều để chia sẻ nỗi khó khăn của những người được gọi là cư trú một cách tồi tàn trong một quán bánh ngọt và những người vô gia cư đang lang thang tìm những chỗ làm tử tế để sống và tất cả những vấn đề được bàn cãi một cách nóng bỏng. Đó là vấn đề nhân sự; vấn đề con người; vấn đề làm việc của từng con người, của cá nhân.
Nhưng thưa quý bạn, chúng ta không thấy nói đến các khó khăn của những người lãnh đạo, những người chủ… Những người phải già đi trước tuổi vì làm việc quá mức độ để cơ quan, để công ty của họ phát triển và tồn tại. Gánh nặng đè lên do đôi vai, họ là những người chủ, người lãnh đạo cần rất nhiều đồng sự giúp đỡ và hợp tác…
Nhưng than ôi! Khó khăn cứ dồn dập và đè mãi lên họ. Nhiều cửa hàng, xí nghiệp xảy ra cổ động đình công liên tục, những người chủ hay những người lãnh đạo cơ quan, công ty như vậy kêu gọi cầu cứu trong khó khăn và tuyệt vọng để cứu vãn tình thế. Có nhiều người cộng tác cứ thản nhiên thờ ơ mặc cho sự việc cứ xảy ra sao thì xảy, họ chẳng cần chẳng muốn quan tâm làm chi cho mệt. Nhưng nếu cơ quan hay công ty nào may mắn tồn tại vì quyền lợi chung, chắc chắn những ông chủ, những người lãnh đạo sẽ giữ lại những người can đảm có thể mang bức thông điệp đến cho Garcia.
Trong một trường hợp khác tôi biết rất rõ, có một người rất thông minh, có nhiều bằng cấp cao, mặt mũi rất sáng láng, nhưng anh ta không đủ khả năng điều khiển xí nghiệp riêng của anh ta, và anh ta cũng không thể giúp ích cho người khác, vì anh ta luôn có những ý tưởng bệnh hoạn nghi kỵ với những người hợp tác, với cấp trên hay chủ. Anh ta luôn nghĩ rằng những người chủ luôn đàn áp anh ta, hay có ý định bóc lột, áp bức. Anh ta không có khả năng điều khiển mà cũng không muốn nhận một trách nhiệm hay chỉ thị nào của người khác, như vậy thông điệp gửi Garcia có thể tin tưởng giao cho anh ta hay không?
Nếu anh ta trả lời thì chắc chắn anh ta sẽ nói với bạn: “Thôi ông chủ hãy tự làm lấy đi”, có nghĩa là bạn tự đem thư đến cho Garcia mà đừng nhờ vả vào tài năng và sự thông minh của anh ta.
Tối nay, người này đi lang thang trên khắp nẻo đường phố để tìm việc làm, cơn gióp lạnh thổi vi vu vào bộ đồ vét tông của anh ta. Những người biết anh ta không ai dám mướn vì tánh tình nông nổi, thái độ bất mãn, vì anh cứ nghĩ mọi người bóc lột mình, lúc nào anh ta cũng tự cao tự đại, luôn luôn tự hào mình là người thông minh, học nhiều hiểu rộng, không ai nhiều bằng cấp hơn anh ta.
Dĩ nhiên tôi cũng chia sẻ với quý bạn là người khó khăn về tinh thần cũng phải đau khổ không thua kém người đau khổ về thân xác, nhưng chúng ta hãy thương xót và chia sẻ những gian truân, những đau khổ với những người đã và đang đem hết sức lực để bảo vệ và phát triển cơ quan hay công ty mà họ đang gánh vác. Những người này làm việc hàng chục giờ liên tục hằng ngày, không thời giờ nghỉ ngơi, tóc họ đổi màu bạc trắng để duy trì và phát triển cơ quan hay công ty, chống lại sự tiêu cực, chống lại sự vô ân bạc nghĩa, chống lại sự phá rối, dưới nhiều hình thức, chỉ với mục đích là tạo công ăn việc làm cho nhiều người khác.
Không biết tôi viết bài này có mạnh và nặng lời hay không? Chắc chắn là tôi đã làm vậy. Nhưng thưa bạn, trong khi mọi người và thế giới đang gặp nhiều thử thách khó khăn, đang tìm phương cách để vượt qua những khủng hoảng hiện tại, tôi muốn nói một lời chân thật với những người muốn đem hết tâm tư của mình để tìm một giải pháp tạo công ăn việc làm cho tất cả mọi người để sao có cơm ăn áo mặc, có nhà ở. Và tôi chống lại những người chuyên đi gây rối, những người chuyên đi truyền bá sự tiêu cực, chuyên đi chọc gậy bánh xe chống phá những người có ý làm điều tốt cho xã hội, cho công ty, cho việc chung.
Tôi là người đã từng mang cơm theo ăn và làm việc lãnh lương hằng ngày. Tôi cũng là người đã từng làm chủ của những xí nghiệp. Tôi rất thông cảm những khó khăn của hai phía.
Xét cho kỹ, nghĩ cho cùng, sự nghèo đói, dốt nát, bất hạnh lạc hậu có gì là hay ho quý giá đâu? Và tất cả các chủ xí nghiệp hay những người lãnh đạo cấp trên không phải toàn là những người bóc lột, và cũng không phải những người nghèo khổ tất cả đều là thánh nhân, là hiền triết.
Tấm lòng trân trọng kính quý của tôi hướng tới những người làm việc siêng năng cần cù và trách nhiệm, khi có mặt cũng như khi không có mặt người chủ, và tất cả những cảm tình và kính phục của tôi đến với những người dám mang bức thông điệp đến cho Garcia mà không bao giờ đặt những câu hỏi ngớ ngẩn vô ích hay tìm người làm thế cho họ dưới nhiều hình thức.
Những người như Rowan sẽ không bao giờ thất nghiệp và cũng không bao giờ cần đình công để đòi tăng lương. Sự tiến bộ văn minh của một nước, một dân tộc, một cơ sở hay một tôn giáo hay bất cứ tổ chức nào muốn được bền vững và phát triển, tất cả đều rất cần những con người như Rowan. Những người như thế cần thứ gì là được thứ ấy. Không người chủ nào muốn họ thôi việc; họ là những người mọi nơi, mọi tổ chức hay mọi tôn giáo và bất cứ cơ quan nào đều rất cần. Vì họ là những người đáng tin cậy, người dám mang bức thông điệp đến cho Garcia.
Dịch xong vào ngày 31.5.2007
Huyền Diệu
http://chungta.com/Desktop.aspx/PT-KyNang-SuNghiep/Song/A_message_to_Garcia-Su_ky_dieu_cua_bai_bao/
Nhật Nguyễn
Làm thì chẳng được bao nhiêu, nhưng nổ thì quá nhiều... Đó là căn bệnh trầm kha của những người trẻ mới tập tẽnh vào đời. Họ mới chỉ làm được vài công trạng nhỏ nhoi mà cứ nghĩ mình là người có thể thay đổi cả thế giới.
Bước vào một quán cà phê hay một quán ăn nào đó, ta bắt gặp những lời giới thiệu “anh, chị đây là giám đốc công ty này, công ty nọ…”. Ngày nay, tràn lan những giám đốc thế hệ 8X, 9X nhưng số người thành đạt thực thụ không đáng là bao. Dẫu biết câu chuyện vừa học vừa làm, dẫu biết những tài năng trẻ lúc nào cũng mang trong mình máu tự tin luôn sẵn sàng vươn mình ra biển lớn. Ai ai cũng muốn gắn cho mình một cái mác mang danh ông nọ - bà kia. Nhưng trong thực tế thành công của họ chỉ dừng lại ở những con số hàng đơn vị mà thôi. Mới học năm II ngành công nghệ thông tin, L. cùng hai người bạn quyết định lập công ty riêng để vừa làm vừa học. Công ty nho nhỏ, do L làm giám đốc chuyên sửa chữa cung cấp thiết bị máy tính. Chẳng biết làm ăn như thế nào nhưng khi lên lớp, L luôn là người nổi bật với vẻ bề ngoài là một giám đốc chính hiệu, phát danh thiếp vù vù, miệng bi bô toàn ký được những hợp đồng giá trị, doanh thu hàng tháng lên đến chục triệu khiến ban bè đồng trang lứa nghe qua nhỏ cả nước miếng. Nhưng công ty cứ một vài tháng lại chuyển văn phòng, bạn bè có lần tìm đến còn bị chủ nhà mắng chửi vì công ty thuê nhà xù cả tiền nhà tháng cuối. Những tay kém tài lại hay thích nổ để muốn khẳng định mình, thích được làm giám đốc. Nhưng thời buổi này, chỉ cần bỏ ra một ít tiền hay sử dụng vài chiêu vặt vãnh là có thể trở thành giám đốc như ai. Những tay giám đốc trẻ này thành đạt chưa đến đâu, nhưng lại mắc bệnh “nghiêm trọng vấn đề”. Gọi lúc nào cũng bảo đang bận họp, đang bận việc, đang gặp khách hàng.
L.A – từng là nhân viên một khách sạn 4 sao ở quận 5, vượt qua hơn 1.000 người thi tuyển để vào chức vụ quản lý và từng được báo chí ca ngợi rầm rộ. Thế nhưng khi vào làm việc chưa đầy 3 tháng thì L.A bị rời khỏi công ty chỉ vì lý do đơn giản. Quá chảnh! Cô thường xuyên chỉnh sửa quản lý cấp trên về cách phát âm tiếng Anh, có thái độ khinh khỉnh khi gặp người cấp dưới…
“Thượng đội hạ đạp” là cách hành xử quen thuộc của những người kém và thực dụng. Chỉ quen bề xu nịnh, làm hài lòng mọi người nhưng đánh mất cả bản chất và làm ảnh hưởng đến nhiều người khác. Có nhiều người chỉ nhờ vào sắc đẹp, khéo miệng hay những tài vặt chứ không hẳn vì thực lực.
Với ngoại hình đậm đà, dễ nhìn và có chút năng lực, ngay từ năm 3 Đại học, N.L được nhận vào thực tập trong một công ty kế toán - kiểm toán Hà Nội có văn phòng đại diện ở Sài Gòn. Để vượt qua những đàn chị trong công ty, L. chiều chuộng sếp từ Hà Nội vào công tác ngay từ ngày đầu gặp mặt. Những lần sau đó, cô mạnh dạn bày tỏ tình cảm công khai ngay trong công ty, trao nụ hôn với sếp ở ngay cầu thang với chủ ý để vài chị em họ mách lẻo bắt gặp. Thậm chí cô giữ luôn chìa khóa khách sạn của sếp mỗi khi vào Sài Gòn công tác để tiện bề trao đổi nghiệp vụ. Kể từ dạo ấy, L. “lên số”, được sếp ưu ái tối đa, chức vụ lên như diều, tất nhiên tiền bạc cũng rủng rỉnh theo. Nhưng càng ngày L càng thay đổi tính cách. Cô luôn lên mặt dạy đời và coi mọi người trong văn phòng chẳng ra gì.
Nhiều trường hợp chỉ nghĩ đến tiền mà không quan tâm chuyện mình có yêu nghề hay không. Chẳng ngạc nhiên khi biên tập của một tờ báo kể rằng có một sinh viên gọi đến xin cộng tác, chưa thấy bài vở, năng lực diện mạo ra sao đã hỏi ngay “Thế một bài em viết gửi lên anh trả em bao nhiêu tiền?” Cái thực dụng len lỏi vào đời sống của khá nhiều những 8X, 9X, luôn tự hào mình còn trẻ, vừa học vừa làm mà trong tay đã vi vu với mức (lương 5 - 7 triệu/tháng).
Khi đã có đồng tiền trong tay, có vài kẻ tâng bốc, xu nịnh, thậm chí đó chỉ là những chiêu thức của những người cầm quân sử dụng ngắn hạn. Cộng thêm những lời khen ngợi của cấp trên và được nhận những quyền lợi về mặt kinh tế, họ cứ nghĩ trên đời này mình là duy nhất. Ngồi trong một chiếc ao nhỏ, có thể bạn là một ngôi sao. Nhưng khi sang một chiếc ao lớn hơn, lại có một ngôi sao khác nổi lên, tất nhiên các sếp sẽ ưu ái ngôi sao mới và bạn bị ra rìa.
Hội chứng này xuất hiện nhiều trong giới cộng tác viên của những tờ báo tuổi teen. Nhiều người làm được một vàl chương trình, viết vài bài báo, cứ nghĩ rằng mình là ngôi sao lớn. Thích gặp ca sĩ nào thì gặp, thích viết về ai thì người đó phải vui vẻ nhận lời hoặc có thể lăng xê cũng như vùi dập một vài tên tuổi… Họ luôn cho rằng trong tay mình có một “quyền lực” khiến cho người khác phải nghiêng mình. Nhưng họ có biết chăng đó chỉ là vẻ phù hoa bề ngoài. Nếu không biết dừng đúng lúc thì những tài năng ấy sẽ nhanh chóng bị vụt tắt.
Theo Mỹ thuật và đời sống
Chỉ tiếc là phần âm thanh không thực sự tốt và bên cạnh đó là dạo này busy quá, hiz, nhưng chủ yếu vẫn mong là chương trình thành công.
Thông tin về chương trình mọi người có thể liên lạc cùng :
Lê Phan Viên Hy: lephan.vienhy@gmail.com _ Đại học Tôn Đức Thắng _ QT09..
Những lời mình ghi trong clip cũng là những gì mình tin tưởng Khá sẽ luôn cố gắng sống vui .
Hàng trăm bao quần áo gửi tặng dân Trung bộ sau các đợt mưa lũ vừa rồi, nằm chất đống tại tiền sảnh Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh Khánh Hòa gần 2 tháng nay mà không xử lý được. Lý do, có đến 40% là đồ cũ nát.
“Quần áo rách nát, hôi hám, bẩn thỉu, ẩm ướt… Chúng tôi phải bỏ công sức ra sàng lọc đồ cũ, nhiều khi ngượng chín cả mặt vì nhiều bọc ni lông đựng toàn đồ lót cũ rách... Chúng tôi thật sự ám ảnh với đống đồ đồng nát được gửi ủng hộ đồng bào vùng lũ”, một cán bộ của Ủy ban Mặt trận tổ quốc Việt Nam tỉnh Khánh Hòa than thở.
Nói về tình trạng trên, ông Phạm Minh Chánh, Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh cho biết, hàng trăm bao quần áo cũ gửi tặng đồng bào các tỉnh phía Bắc và Nam trung bộ sau các đợt mưa lũ, nằm tại tiền sảnh của ủy ban gần hai tháng nay mà chưa xử lý được. Sở dĩ có điều trên vì các tỉnh bạn cũng không muốn nhận thêm đồ cũ.
Bí thư Tỉnh ủy Khánh Hòa chỉ đạo: "Hàng cứu trợ phải được phân loại, sau đó sẽ chuyển đi giúp đỡ các địa phương". Tuy nhiên, theo ông Chánh, việc phân loại hàng hóa phải cần đến hơn chục người, lại vừa phải đi cơ sở vận động ủng hộ, dẫn đoàn cứu trợ, liên lạc vận chuyển hàng hóa… nên Ủy ban Mặt trận tổ quốc không thể phân loại kịp.
Hiện tại, tổ chức này vẫn còn hơn 120 bao quần áo cũ gửi tặng đồng bào vùng lũ, đã tổ chức thanh lọc, phân loại, đóng gói được hơn 60%. Số còn lại chừng 40% quá cũ nát, đơn vị phải tiến hành lập hội đồng kiểm tra và xin kinh phí để tiêu hủy.
Theo quan sát của VnExpress.net, số hàng hóa được để ở tiền sảnh trụ sở Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh, đồ tốt thì được đóng gói sạch sẽ xếp đặt gọn gàng; còn số hàng cũ cho vào bao tải dồn dọc hành lang, đa số là quần áo rách nát, bẩn thỉu.
Một cán bộ mặt trận tổ quốc kể, nhiều người đóng góp bằng cách đem từng bọc đồ cũ đến vứt lăn la lăn lóc trước cổng cơ quan, rồi đi. Có người còn gói trong đùm ni lông rất bê bối…"Đồng bào vùng lũ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Cần lắm những tấm lòng với đồng bào ruột thịt nhưng cách cho còn hơn của cho. Đừng làm những người tiếp nhận thêm phần tổn thương, e ngại...", cán bộ này nhắn nhủ.
Hiện tại, Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh đã đóng gói đồ sạch để chuyển đến tặng cho bà con ở xã Cầu Bà, thuộc huyện miền núi Khánh Vĩnh, là địa phương thường xuyên gặp thiên tai. Đại diện cơ quan này cho biết, lần sau sẽ chỉ tiếp nhận hàng cứu trợ là quần áo, vật dụng mới, tránh tình trạng hàng rách nát, tồn đọng quá lâu, nảy sinh ra những vấn đề bất cập.
Cũng không rõ, có nhiều người lại làm như vậy, âu cũng giống như câu chuyện một vị nọ, muốn tặng bạn mình một chiếc bình gốm nhưng lại lỡ tay làm vỡ. Rồi sau đó cẩn thận gói lại – tạo hiện trường giả… Nhưng vậy mới là cuộc sống - mình nghĩ vậy.
Vương Trí Nhàn
Những chấn thương tâm lý hiện đại (2009 )
Người ta sẽ tìm thấy nghị lực lớn lao khi sống với cả lịch sử và cả thế giới… cái điều tưởng như quá to tát ấy thật ra lại quá thiết thực, nên cũng là điều ta cần tự nhủ.
Ngày Đại hội sinh viên toàn quốc kết thúc (17.2.2009) cả trong các báo cáo chính thức lẫn trong những lời bàn bạc trao đổi bên ngoài, tôi đọc được một khía cạnh mới trong ứng xử của xã hội với giới trẻ.
Từ nay, họ không còn bị coi như một lớp người ngây thơ trong sáng quen sống với lời khen và làm theo những cái mẫu có sẵn. Trong chừng mực có thể, họ được giới thiệu bức tranh chân thực về đời sống đất nước cũng như chỉ ra những non kém của chính họ.
Thái độ tôn trọng đó chính là tiền đề cần thiết để một lời yêu cầu mới được phát ra. Lớp trẻ phải tập quen với vai trò chủ nhân và họ sẽ phải chịu trách nhiệm về tương lai của chính mình cũng như của xã hội. Tôi ngờ rằng trong tâm tư sâu kín của người thanh niên biết suy nghĩ, những định hướng này là những gợi ý tích cực. Tuy nhiên, đây chỉ là với một số ít. Còn nếu nhìn ra cả đám đông, thì vấn đề lại rất phức tạp.
Từ những hành động của nhiều người trẻ hiện nay, tôi đọc ra những lý lẽ phản bác:
- sở dĩ chúng tôi đến nông nỗi như thế này là tại người lớn quá hư hỏng!
- chúng tôi có được dạy bảo tử tế đâu mà đòi chúng tôi tử tế!
- muốn tốt phải có điều kiện … Chúng tôi làm gì có cái đồ xa xỉ đó?
Những lời than vãn oán trách này có cái lý của nó. Nhưng tôi cho rằng không thể dùng để biện hộ cho những buông trôi bừa bãi thậm chí những phá phách thác loạn. Nếu tự mình làm hỏng mình thì chính là chúng ta trở thành vật hy sinh của những mưu đồ xấu.
Bởi tin rằng không phải người ta dễ dàng làm theo những điều tự mình coi là đúng, tôi muốn chia sẻ một kinh nghiệm nhỏ. Là đừng nên nghĩ rằng thế hệ trẻ hiện nay khổ nhất. Hãy tự đặt mình vào địa vị của một người trẻ ở Bắc Triều Tiên, ở Iraq, ở Afghanistan, ở nhiều nước châu Phi... để thấy có phải thế giới này đã tốt đẹp hết đâu.
Hoặc lùi lại trong thời gian, nếu sống lại kỹ lưỡng với các thế hệ trẻ Việt Nam thời trước các bạn sẽ thấy thời nào thanh niên cũng có những vấn đề tương tự. Và bài học cuối cùng vẫn là nghiêm túc đòi hỏi mình, chọn con đường khó mà đi, vượt lên chính mình.
Kiến thức chân chính sẽ là chỗ dựa thiết yếu cho mọi sự phấn đấu. Miễn là chúng ta chịu học. Người ta sẽ tìm thấy nghị lực lớn lao khi sống với cả lịch sử và cả thế giới… cái điều tưởng như quá to tát ấy thật ra lại quá thiết thực, nên cũng là điều ta cần tự nhủ.
Hãy biết sống ngay cả khi cuộc đời trở nên không thể chịu đựng được nữa
- Câu này là của Pavel Korsaghin, nhân vật chính trong Thép đã tôi thế đấy, tôi thường nhớ lại mỗi khi gặp những tình cảnh gần như tuyệt vọng.
Còn dưới đây là mẩu đối thoại giữa hai nhân vật trẻ trong một tiểu thuyết của nhà văn Tiệp Jan Otchenásek, cũng với cái ý tương tự:
- Tôi chỉ sợ bây giờ không sửa chữa được gì nữa. Tất cả thế gian là một sự lừa dối, sự tàn nhẫn và máu, tính ngẫu nhiên độc ác và cái chết chẳng để làm gì cả. Tôi sợ hãi cả thế giới, tôi không tin ở nó, không tin ở những cái tôi sẽ tới sau này, tôi không muốn nhình thấy tất cả những cái đó.
- Không, cô bé ơi, không có thế giới nào khác cả, cần phải sống ngay trong thế giới này, do đó cần phải tác động vào nó để thay đổi nó. Chưa bao giờ và cũng chẳng bao giờ nó hoàn thiện. Có thể là nó vô nghĩa, nhưng chúng ta cần phải mang lại cho nó một ý nghĩa. Chính vì như thế chúng ta cần sống và không có cách nào khác, chúng ta cần chết.
Tôi đã ghi được đoạn văn này từ thời còn trai trẻ và cứ tưởng nó chỉ cần cho người ta trong những năm chiến tranh cay đắng. Hóa ra, hôm nay, vẫn thấy nó đúng. Chép ra đây không biết có bạn đọc nào cùng chia sẻ, chỉ biết với chính tôi nó vẫn đang có sức thuyết phục, tôi thường đọc lại để tự nhủ mình mỗi khi gặp những chuyện ngang trái.
Theo Những chấn thương tâm lý hiện đại (2009 )
Những hình ảnh này giảng giải khá sinh động về việc chấp nhận những khó khăn, thử thách mới có thể đạt đến thành công, không phải hời hợt là có thể gặt hái được!!!
Một câu chuyện ý nghĩa.
Chúa ơi, nặng quá đi mất…
Giá như cái này ngắn đi một chút thì đỡ quá…
Chúa ơi, ngắn hơn một chút nữa có được không…
Con sẽ mang nó dễ hơn…
Cảm ơn Chúa…
Hả?
Hãy dùng cây thánh giá làm cầu để vượt qua…
A! Cái cây này ngắn quá, con không bắc qua được…
No Pain No Gain… Accept the Pain, Future will be Fruitful…
Hãy nhớ “No Pain No Gain”… Chấp nhận đau khổ, tương lai sẽ mỉm cười…
Don’t feel the work you are doing is pain, because there will be always a reason for that pain or work.
Đừng xem những gì mình đang làm là đau khổ, bởi cái gì cũng có lý do của nó.
So face the pain, for the pain you face, there will be definitely happiness ahead.
Hãy đương đầu với khó khăn. Đối với mỗi khó khăn bạn đang chịu đựng, chắc chắn có điều hạnh phúc đang chờ.
Cuốn sách này tôi đang đọc, đọc đi đọc lại phần 1 và 2, lại không đọc đến phần cuối … Hay
!
Hãy trân trọng mỗi phút giây bạn có!
Quá khứ đã là lịch sử.
Tương lai là màu nhiệm.
Còn hiện tại là món quà của cuộc sống.
(That’s why “today” is called “the present”!)
Quà tặng là hiện tại , Không phải là quá khứ cũng không là tương lai
Quà tặng là giây phút đang diễn ra !
Quà tặng là ngay phút này đây !
Phút nhìn lại mình- One minute for yourself
Bạn không bao giờ cảm thấy mất đi khi yêu thương và cho đi … Bạn chỉ mất khi giữ nó lại .
Biết giữ gìn ký ức kỉ niệm đẹp của tình bạn và tình yêu là 1 cách để tự quan tâm và trở về với chính mình .
Khi chúng ta biết quan tâm đúng mất đến bản thân mình ,và người khác , chúng ta sẽ cảm nhận được cuộc sống xung quanh đúng như những gì nó vốn có ,sẽ thể hiện được cảm xúc thật của mình …
Điều tốt nhất để giúp người khác tìm lại mình là hãy chỉ cho họ cách yêu thương bản thân. Họ sẽ vui hơn , cảm nhận được chia sẻ .
Muốn được sống trong yêu thương bạn hãy học cách yêu thương người khác
Yêu là cảm giác được trở về với chính mình khi ở bên người mình yêu Và tìm thấy hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người mình yêu
Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi
Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là cố nìu giữ thật chặt
Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh
Hãy thường xuyên dành 1 phút để nhìn lại mình và điều chỉnh
Biết thay đổi khi cần chấp nhận mạo hiểm
Và đừng bao giờ từ bỏ niềm tin và ước mơ
Cuộc sống là quá trình cho và nhận
Khi bạn cố giữ lại bạn chẳng còn bao nhiêu
Bạn cho đi bạn sẽ được nhận lại rất nhiều
Từ con người cuộc sống và từ chính bạn